Thừa lệnh
nương tử, Cơn gió nóng – tức Trần Anh Tuấn ta đây – nhận nhiệm vụ rình rập, đột
nhập để thực hiện hành vi cướp giật mật khẩu blog của chính nàng.
Để làm gì?
Để một lần nữa giúp “chị chàng” khẳng định với bàn dân thiên hạ rằng “Tui đã có
chồng rồi đấy! Đừng bắt nạt hay thân mật quá với tui, bởi lối nào lão ta cũng
có thể mượn cớ để tức điên lên mà tổn thọ mất” – (Ái chà chà! Ghen chăng?)
Mà giúp cô
em bằng cách nào? Thật đơn giản! Cứ tung mấy clip tang chứng vật chứng trong tình
yêu của ta với nàng lên mạng. Từ lúc gặp gỡ, thẫn thờ, ngơ ngẩn, bần thần tính
kế cho tới khi vui cười hể hả vì biết chắc đã nhốt được nhau trong trái tim của
mỗi người.... Rứa là ổn.
Vậy tang
chứng vật chứng ở đâu? Xin thưa, ở đây, trong một phóng sự bằng âm nhạc + hình
ảnh cùng phần đầu của nhật ký bằng thơ ghi lại những kịch tính cùng hạnh phúc giữa ta và nàng.
“Một trận
đánh đẹp!” – Tất nhiên, chiến thắng thuộc về cả hai!
Lễ
Valentine đã qua hơn 1 giờ đồng hồ rồi. Nhưng có hề hấn gì khi mỗi giây của
chúng mình luôn là một bữa tiệc tình nhân phải không em?
TUYỂN TẬP TÌNH YÊU
CỦA
TRẦN ANH TUẤN & HOÀNG THỊ HẰNG
PHẦN 1 - GIỚI THIỆU
Phần đầu - Giới thiệu tình yêu
Hoàng Hằng - Anh Tuấn với nhiều nhạc thơ...
PHẦN 2 - GẶP GỠ & TÍNH KẾ
Một lần "Sét đánh" bơ phờ
Đêm về ... thơ thẩn... ngẩn ngơ... nhớ người...
PHẦN 3 - CHINH PHỤC
Lập mưu giăng kín lưới trời
Phen này quyết gắn cuộc đời cho nhau!
PHẦN 4 - THẮNG LỢI & "PHÍA SAU PHÓNG SỰ"
Cuối cùng nàng cũng dính câu
Cam tâm tình nguyện gối đầu kề vai...
PHẦN 5 - PHÍA SAU "PHÓNG SỰ TÌNH YÊU"
...............................................................................................................
Trăm năm - ngày tháng không dài...
Trầu cau sắm gấp - một hai - cưới liền!
LỄ ĂN HỎI
LỄ VU QUY
LỄ VU QUY
................................................................................................................
&
NHẬT KÝ TÌNH YÊU
Hồi thứ I
Trần
Anh Tuấn, Hoàng Thị Hằng
Tình
yêu ấy cả vạn năm mãi còn
Giờ
xin điểm những nét son,
Cả
u buồn nữa cho tròn nhân duyên.
.........................
Cái
năm gà gáy lên đường (2005- Ất Dậu)
Trăm
ngàn sĩ tử bốn phương đua tài
Đất
Ninh Bình, một chàng trai
Tuổi
ngoài hai chục vẫn hoài cô đơn
Thông
minh hơn cả tiếng đồn
Mộng
cao, chí lớn: Giang sơn thu về!
Dáng
nam nhi hết chỗ chê
Phong
lưu là tính, đam mê là thần
Bảy
năm lưu lạc phong trần
Gió
sương càng vững bước chân anh hùng
Đệm
“Anh”, tên “Tuấn”, họ “Trần”
Chỉ
nghe qua đến quỷ thần cũng ghê
Đi
thi thắng... như chẻ tre
Viết
chơi chơi cũng rinh về giải cao
Đại
học Văn Hiến nghênh chào
Sửa
sang hành lý chàng vào phía nam...
Hồi thứ II
Huyện
Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An
Xã
Nghi Phương, ở một thôn êm đềm
Vào
năm cô chuột lên hương (1984-Giáp Tý)
Thiên
đình gửi một nương nương xuống trần
Dân
gian gọi : Hoàng Thị Hằng
Tên
“trăng” mà đẹp hơn trăng đêm rằm
(Chỉ
phiền: Da... hơi ngăm ngăm
Nhọ
nồi phải gọi bằng ông bằng bà)
Nàng
là chị nhớn trong nhà
Giỏi
giang là tính, nết na là người
Muôn
hoa ghen một nụ cười
Tóc
như suối mát, mắt thời ánh sao
Môi
ngon như tiệc bàn đào (Ta là “khỉ” mà!)
Dáng
đi như thể rẽ vào thiên thai
Ngẩn
ngơ bao kẻ tài trai
Nàng
không “ôm”, chỉ “ôm” bài ôn thi
Và
rồi năm ấy nàng đi...
Vào
Văn Hiến, mở thần kỳ tình yêu.
Hồi thứ III
Trăm
năm trong “cõi người liều”
Chữ
“kiêu” cùng với chữ “xiêu” một vần
Trải
qua mấy vụ bực mình
Những
điều thu được là tình đơm hoa
Giờ
Anh văn, mỗi nàng ta
Hăng
hăng hái hái như là... hâm hâm
Lên
bảng tựa .. quân xung phong
(So
bạn phía dưới như trăng với đèn)
Khiến
cho Anh Tuấn điên lên
Định
cho cô ả một phen biết tài
“Học
hành đã ai hơn ai?
Mà
lếu láo, cứ thích oai .. mới kỳ!
Nhưng
mà... con nhóc cũng... lỳ!
Làm
sao đây? Tính cách gì trị đây?...”
Ngày
qua, ngày lại qua ngày
Trong
lòng chàng cứ chất đầy ưu tư...
HỒI THỨ IV
Buổi
sáng hôm ấy trời mưa
Nước
lên xăm xắp, lá khô rơi nhiều
Sân
trường vắng vẻ tiêu điều
Sinh
viên lác đác lội nhiều hơn đi
Chán
chường pha lẫn ưu tư
Khi
chàng mới đến... nhỏ vừa.. xuống xe
“Tiên
nga? Hay mắt mình hoa?”
(Chàng
dụi mấy cái.. ngỡ là... đang mơ)
Nàng
đẹp như một bài thơ..
(Vừa
mới ráo mực thì mưa rớt vào)
Vô
cùng lộng lẫy, thanh tao
(Y
như tiên nữ trong Đào hoa viên)
Tóc
mây rỏ những giọt thiền
Xiêm
y (áo
mưa) phấp phới che nghiêng khoảng trời
Mắt
trong, răng trắng,... tuyệt vời!
Bỗng
nhiên... quay lại... nàng... cười với ai!?
Thế
là từ đấy, một hai...
Hạ
quyết tâm, chàng tính bài làm thân..
HỒI THỨ V
Thư
qua thư lại mấy lần
Nửa
năm trôi... lại sắp gần một năm
Nhằm
ngay giờ học Anh văn (lại Anh văn!)
Trần
Anh Tuấn tự trói mình vào “gông”
“Cú
ni, một là chết vinh
Còn
hơn chịu sự lặng thinh của nàng!”
Anh
dũng! chàng quyết tiến lên
Vượt
một bàn... lại vượt thêm một bàn...
Tim
run run, tay vội vàng
Rụt
rè, luống cuống chìa sang... thư tình:
“Hằng
mà biết được ý mình
Thì
“đây” với “đấy” sẽ cùng... ấy nha!” (liều thật!)
Đó
là bức thư bằng thơ
Làm
từ mới đẻ, tới vừa giờ mới xong.
...........................................
HỒI THỨ VI
Có
gì hơn cả nhớ mong
Một
người chín ngóng mười trông một người
Thư
qua đã hai hôm rồi
Mà
không thấy nhận được hồi âm chi
Nghĩ
lại... rồi lại.. nghĩ đi
Đầu
óc chàng nặng như chì vì lo
“Cú
này mà nàng không ưa
Thì
“tiêu” hai mươi sáu mùa mùa xuân xanh”
“Sông
Sài Gòn nước có trong?
Hay
sông Lam với núi Hồng gọi đây?”
Chán
đời ra tỉnh vào say
“Hôm
nay! Chỉ một hôm này nữa thôi!
Nàng
mà không trả lời tôi
Thì
“đây” nhất định lên trời kêu ca!”
HỒI THỨ VII
Đương
khi lòng nổi phong ba
Trái
tim nhức nhối như là dao đâm
Bồn
chồn chân đạp vào chân
Bàn
tay nắm đến mấy lần bàn tay
Ngoảnh
sau, ngó trước,... Ô hay!...
Tiên
nga giáng thế!- Ngất ngây, tuyệt trần
Ngẩn
ngơ.. toát mồ hôi lưng
Hoàng
Hằng xuất hiện! Hãi hùng Tề Thiên (biệt danh)
Nhoẻn
cười (duyên ơi là duyên):
“Em
không... từ chối... anh ... còn... buồn không?”
“Tình
thư em đã đọc xong
Nhìn
là hiểu tỏng tòng tong ý “mình”!
Đây
cũng ...bài thơ xinh xinh...
Em
viết để ... tỏ tâm tình... của em...”
Trời
ơi! Thế giới đang đen
Bỗng
bừng sáng trong tâm hồn chàng trai!
HỒI THỨ VIII
Đường
đi có rộng có dài
Tình
yêu cũng phải một hai nổi chìm
Từ
khi máu chảy về tim
Vui
cười ba bữa, giận hờn mấy phen
Cái
hôm hò hẹn đầu tiên
Chàng,
Nàng tới Thảo cẩm viên tự tình
“Anh
– Em” rồi lại “Mình – Mình”
Thế
rồi nhấm nhẳng... bỗng thành “Ông – Tui”
Hại
cho chàng Tuấn đẹp trai
Đi
cùng mà ngỡ ở ngoài cuộc vui
Nàng
hết tiến, lại chạy lùi
Nhí
nha nhí nhảnh như hồi trẻ con
Thi
thoảng lại hét toáng lên:
“Anh
ơi! Con khỉ nó... lèn đười ươi!”
Đăm
chiêu: “Sao thỏ có đuôi?,
Mấy
bà hà mã cứ cười vô duyên?”,...
.....................
“Khi
yêu thì ai cũng... điên!”
Chàng
nghĩ thế nên không phiền - bỏ qua!
Tới
khi cô ả quá đà,
Ngước
nhìn về phía xa xa cuối trời...
Mụ
rằng: “Ngại quá chàng ơi!
Thiếp
xin có một vài lời tự khai...”
?????????????????????
(Hú
vía! Sắp tới tiết mục “nói xấu thủ trưởng” rồi. Người không dại là người biết dừng
lại đúng lúc!... Lỡ nữ thần hung hăng làm cuộc đảo chính vai trò xã hội thì
nguy....)
TRẦN HOÀNG TUẤN HẰNG