Từ ngày hôm nay của tròn 1 tháng trước,
hôm 16 tháng lịch âm năm Nhâm Thìn (tức 30.11.2012)....
Nghĩa là 10 tháng thiếu 2 tuần sau
khi bố mẹ sở hữu nhau...
Khi đó, không gian cùng thời gian
đang lục đục tính tính toán toán mở bữa đại tiệc hoàng hôn thì tiếng hét của “ả”
đã kéo giật lại mặt trời. Hét rằng: Ẹ!.. Oa!... Oa!... Oa!
Vì sinh vào thời điểm bão Sơn Tinh đổ
bộ nên tính gọi bằng tên của con gái Hùng Vương thứ mười tám...
Song thấy có vẻ không ổn vì thần núi
thời nay đã theo “thế lực thù địch” mà hóa bão nên cái tên Mỵ Nương bị loại hồ
sơ từ vòng gửi xe.
Thấy thời điểm con giao tiếp với thế
giới đúng vào độ trăng tròn nhất, thành thử cứ băn khoăn hay đặt tên là Như
Nguyệt?...
Nhưng biết con rất ghét việc sở hữu “không
chính chủ”. Lại phiền vì chú Cuội chưa đủ
tầm đăng ký hộ khẩu trong lòng con nên thôi.
Định gọi là Hoàng Yến nhưng ngại bản
tính con sẽ cheo leo như loài chim bám mình nơi vách đá nên còn do dự...
May quá, nhờ thượng tôn tinh thần dân
chủ, lấy phiếu bầu từ các thành viên đại gia đình hai bên Nội – Ngoại đã ra được
một quyết định hoàn mỹ: Lấy chữ lót của ông bố tài hoa để khai sinh cho con
gái.. cồn (tức mức độ yêu quý gấp đôi con gái rượu) – Ngọc Anh
Ai cũng vui, chỉ mỗi chồng... của mẹ
nó là có đôi chút thiệt thòi....
Thế là từ nay danh hiệu (tự xưng) “Thiên hạ đệ
nhất kỳ tài” bị cướp, tước và lột sạch sẽ
một cách không thương tiếc.
Thế là từ nay ngậm ngùi với vị trí á
quân trong hầu hết các lĩnh vực cần tới phẩm chất tài giỏi, thông minh, tháo
vát,... Thế gian 7 môn nghệ thuật thì con bé có triển vọng ôm gọn cả ... 8 (nếu
tính cả bản lĩnh “chém gió” mà bố nó đang sở hữu lưỡi đao vô địch nữa)
Thế là từ nay, bố Tuấn xếp hàng ở vị
trí thứ nhì sau công chúa Ngọc Anh trong thứ tự ưu tiên trao gởi yêu thương từ
mẹ Hằng....
Nói chung, bố luôn thua con gái . Vì, các cụ xưa nay vẫn
nói “Con hơn cha là nhà có phúc” mà.
Mà thua khẩu phục tâm phục!
Về truyền thông, “bố mày” hơn 8 tuổi
mới được nhắc đến trên báo (mà báo Nhi Đồng mới đau!), còn “mày”, chưa đầy 1
tháng đã đàng hoàng xuất hiện cả hình lẫn tiếng giữa cộng đồng mạng (người ta gọi
là mạng Im – Thọc lét – hay Internet gì đấy).
“Mày” tuổi rồng mà sợ nước, mỗi lần tắm
cho mày thì cả bà nội, bà ngoại lẫn mẹ Hằng đều phải đánh vật với mày như lên đồng!
Vậy mà ném vào cái chậu to đùng để thử xem cân nặng thì im thin thít...
Nghĩa là rút kinh nghiệm để không ngu
như “bố mày”, 12 tuổi mà nhiều hơn những... 3 lần suýt... chết đuối.
Sự gan lỳ, kỹ thuật làm người nổi tiếng
của con cũng cao cường hơn người đẻ ra con. Tối qua nằm dỏng tai nghe bà nội
nói chuyện điện thoại với bố, bà lỡ tay đánh rơi nguyên một “cục đập đá” Nokia
xuống đầu. Ấy thế mà chỉ khóc vẻn vẹn đúng 5 giây... sau đó thì mới gào tướng
lên!
Khốn khổ cho cả khu phố, nháo nhào hết
cả, suýt tí nữa thì ùn ùn kéo nhau sang để xem con đang tạo scandan gì.
Bái phục con gái của bố, còn nhỏ thế
mà sở hữu chất giọng tốt thế không biết!
Thừa lệnh
nương tử, Cơn gió nóng – tức Trần Anh Tuấn ta đây – nhận nhiệm vụ rình rập, đột
nhập để thực hiện hành vi cướp giật mật khẩu blog của chính nàng.
Để làm gì?
Để một lần nữa giúp “chị chàng” khẳng định với bàn dân thiên hạ rằng “Tui đã có
chồng rồi đấy! Đừng bắt nạt hay thân mật quá với tui, bởi lối nào lão ta cũng
có thể mượn cớ để tức điên lên mà tổn thọ mất” – (Ái chà chà! Ghen chăng?)
Mà giúp cô
em bằng cách nào? Thật đơn giản! Cứ tung mấy clip tang chứng vật chứng trong tình
yêu của ta với nàng lên mạng. Từ lúc gặp gỡ, thẫn thờ, ngơ ngẩn, bần thần tính
kế cho tới khi vui cười hể hả vì biết chắc đã nhốt được nhau trong trái tim của
mỗi người.... Rứa là ổn.
Vậy tang
chứng vật chứng ở đâu? Xin thưa, ở đây, trong một phóng sự bằng âm nhạc + hình
ảnh cùng phần đầu của nhật ký bằng thơ ghi lại những kịch tính cùng hạnh phúc giữa ta và nàng.
“Một trận
đánh đẹp!” – Tất nhiên, chiến thắng thuộc về cả hai!
Lễ
Valentine đã qua hơn 1 giờ đồng hồ rồi. Nhưng có hề hấn gì khi mỗi giây của
chúng mình luôn là một bữa tiệc tình nhân phải không em?
Thì
“đây” với “đấy” sẽ cùng... ấy nha!” (liều thật!)
Đó
là bức thư bằng thơ
Làm
từ mới đẻ, tới vừa giờ mới xong.
...........................................
HỒI THỨ VI
Có
gì hơn cả nhớ mong
Một
người chín ngóng mười trông một người
Thư
qua đã hai hôm rồi
Mà
không thấy nhận được hồi âm chi
Nghĩ
lại... rồi lại.. nghĩ đi
Đầu
óc chàng nặng như chì vì lo
“Cú
này mà nàng không ưa
Thì
“tiêu” hai mươi sáu mùa mùa xuân xanh”
“Sông
Sài Gòn nước có trong?
Hay
sông Lam với núi Hồng gọi đây?”
Chán
đời ra tỉnh vào say
“Hôm
nay! Chỉ một hôm này nữa thôi!
Nàng
mà không trả lời tôi
Thì
“đây” nhất định lên trời kêu ca!”
HỒI THỨ VII
Đương
khi lòng nổi phong ba
Trái
tim nhức nhối như là dao đâm
Bồn
chồn chân đạp vào chân
Bàn
tay nắm đến mấy lần bàn tay
Ngoảnh
sau, ngó trước,... Ô hay!...
Tiên
nga giáng thế!- Ngất ngây, tuyệt trần
Ngẩn
ngơ.. toát mồ hôi lưng
Hoàng
Hằng xuất hiện! Hãi hùng Tề Thiên (biệt danh)
Nhoẻn
cười (duyên ơi là duyên):
“Em
không... từ chối... anh ... còn... buồn không?”
“Tình
thư em đã đọc xong
Nhìn
là hiểu tỏng tòng tong ý “mình”!
Đây
cũng ...bài thơ xinh xinh...
Em
viết để ... tỏ tâm tình... của em...”
Trời
ơi! Thế giới đang đen
Bỗng
bừng sáng trong tâm hồn chàng trai!
HỒI THỨ VIII
Đường
đi có rộng có dài
Tình
yêu cũng phải một hai nổi chìm
Từ
khi máu chảy về tim
Vui
cười ba bữa, giận hờn mấy phen
Cái
hôm hò hẹn đầu tiên
Chàng,
Nàng tới Thảo cẩm viên tự tình
“Anh
– Em” rồi lại “Mình – Mình”
Thế
rồi nhấm nhẳng... bỗng thành “Ông – Tui”
Hại
cho chàng Tuấn đẹp trai
Đi
cùng mà ngỡ ở ngoài cuộc vui
Nàng
hết tiến, lại chạy lùi
Nhí
nha nhí nhảnh như hồi trẻ con
Thi
thoảng lại hét toáng lên:
“Anh
ơi! Con khỉ nó... lèn đười ươi!”
Đăm
chiêu: “Sao thỏ có đuôi?,
Mấy
bà hà mã cứ cười vô duyên?”,...
.....................
“Khi
yêu thì ai cũng... điên!”
Chàng
nghĩ thế nên không phiền - bỏ qua!
Tới
khi cô ả quá đà,
Ngước
nhìn về phía xa xa cuối trời...
Mụ
rằng: “Ngại quá chàng ơi!
Thiếp
xin có một vài lời tự khai...”
?????????????????????
(Hú
vía! Sắp tới tiết mục “nói xấu thủ trưởng” rồi. Người không dại là người biết dừng
lại đúng lúc!... Lỡ nữ thần hung hăng làm cuộc đảo chính vai trò xã hội thì
nguy....)